Tôi 30 tuổi. Nếu có ai đó nói câu này, có lẽ chúng ta sẽ thấy họ cũng còn khá trẻ, 30 tuy không phải là con số nhỏ, nhưng đó chưa phải là một độ tuổi quá lớn. Nhưng nếu đổi thành câu nói đi một chút: “tôi đã sống ở miền nam Việt Nam 30 năm rồi”, dường như câu nói này làm cho chúng ta có cảm giác đó là một khoảng thời gian rất dài. Cũng dễ hiểu thôi, 30 năm hẳn đã là một quãng dài trong cuộc đời của mỗi người. Đôi khi cũng cùng một sự việc thôi, đổi góc nhìn đi một chút mọi thứ có vẻ đã thay đổi nhiều.
1.
Hôm nay là ngày mình tròn 30 tuổi, thoạt nhìn thì thấy cuộc sống của mình cũng không có quá nhiều sự thay đổi, vẫn ngày ngày đi làm, cuôi tuần rảnh rỗi đi đâu đó, thỉnh thoảng lại có dịp đến chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu nhìn lại xa hơn một chút, quả là đã có những thay đổi lớn tới nỗi ngay cả với trí tưởng tượng phong phú nhất, mình cũng không thê hình dung ra vào thời điểm trước đó. Thử điểm qua một vài thứ, mình đang làm một công việc mà ở thời điểm ra trường vài năm trước, nó hoàn toàn không nằm trong dự tính hay thậm chí bất kì hình dung nào về một con đường tương lai, vị trí căn nhà nhỏ nơi mình coi là tổ ấm riêng cũng chưa từng xuất hiện trong dự tính của mình cho tới ngày mình biết và chọn nơi này, … Quả thế, cuộc đời đôi khi giống một hũ đầy những viên kẹo dẻo, bạn chẳng thể biết được viên bạn sắp ăn là viên nào.
Bởi vì 30 thì vẫn còn trẻ, chẳng dám nói rằng mình đã đủ trải đời hay sự khôn ngoan, nhưng sau ngần ấy thời gian, mình có một rút tỉa nho nhỏ cho bản thân: hạnh phúc về bản chất vốn là sự hài lòng, chẳng phải là số lượng hay sự chiếm hữu. Lúc nhỏ đâu có nhiều tiền như bây giờ, không điện thoại đời mới, không nhà hàng sang trọng, lóc cóc đạp xe thế mà chơi với đám bạn vẫn vui hết nấc. Mất rất nhiều thời gian mình mới nhận ra việc so sánh bản thân với người khác không phải lúc nào cũng tốt, bạn không cần xe xịn như họ, cũng chẳng cần nhà to như họ, chiếc xe tốt nhất là chiếc xe bạn đang có, điện thoại tốt nhất là điện thoại bạn đang cầm trên tay, nó chẳng đã giúp bạn kết nối được với gia đình và bạn bè hay sao? Bữa ăn tuyệt nhất là những bữa ăn hàng ngày bạn có với gia đình, người thân, bạn bè, chiếc giường tuyệt vời nhất là cái mà bạn vẫn đang nằm ngủ mỗi tối… Muốn hạnh phúc ư? Đơn giản thôi, hãy cảm thấy hài lòng với những gì mà bạn có, mọi thứ trong tay chúng ta đều có ích, hãy tận dụng nó.
Biết đủ là đủ.
2.
“Sống chậm” là một khái niệm cũng chẳng mới mẻ gì, nhưng dường như mình chẳng mấy khi để tâm tới, “sống nhanh” mới là thứ được người ta nhắc tới nhiều. Bây giờ cái gì cũng phải nhanh, mạng internet phải nhanh, xe cũng phải chạy nhanh, giải trí cũng phải nhanh (video ngắn là 1 ví dụ), điện thoại đời sau phải chạy nhanh hơn đời trước, làm việc cũng phải rốt rẻng để cho ra kết quả, lương/cấp bậc cũng được mong chờ tăng nhanh và mạnh, ai cũng muốn nổi tiếng nhanh, kiếm tiền nhanh, đồ ăn thức uống cũng nhanh… Ôi cái vòng xoáy cơm áo gạo tiền, cuộc sống cuốn bạn vào rất nhiều vòng xoáy rồi khiến bạn phải chạy theo với tốc độ không ngừng gia tăng.
Công việc mà xử lý nhanh thì cũng hay, nhưng không phải cái gì nhanh cũng tốt (đặc biệt là chuyện … chắc bạn cũng đoán được chuyện gì đấy ^^). Nghiên cứu đã chỉ ra rằng coi quá nhiều các video ngắn (tiktok, youtube shorts…) cũng làm giảm khả năng tập trung. Thường thì khi làm gì đó quá nhanh, ta ít khi có đủ thời gian để cảm nhận hết những phần nổi và phần chìm của sự việc đó, đôi khi việc chúng ta cần làm là dành ra chút khoảng lặng, chậm lại một chút để có thể cảm nhận được mọi khía cạnh và sự tồn tại của những thứ xung quanh. Có một nguyên tắc tương đối đơn giản, để có thêm thời gian cho những việc quan trọng, cần phải bỏ bớt những thứ ít quan trọng hơn. Tập nói “không” với những thứ không có ý nghĩa!
3.
Có khoảnh khắc nào đó, khi bạn bất chợt suy nghĩ về tương lai, và bạn cảm thấy lo lắng cho những gì sắp tới. Chúng ta lo lắng không biết rằng chúng ta có đang kiếm được đủ nhiều, chúng ta có đang làm việc đủ tốt, rồi thì có khi nào chúng ta bị mất việc đột ngột, sau này con cái chúng ta có xinh đẹp hay giỏi giang không, liệu mười năm nữa chúng ta có đủ “nhà và xe” như hình dung mà xã hội vẫn nói cho chúng ta… vân vân mà mây mây, rất nhiều câu hỏi chẳng thể trả lời cách chắc chắn.
Ngày nhỏ cứ nghĩ là học hết phổ thông lên đại học sẽ nhàn (hồi đó hay bị người lớn nói ngon ngọt thế), lớn hơn chút lại tưởng học xong đại học có công việc sẽ được tự do thoải mái, đi làm rồi lại nghĩ nếu lên được chức ABC, thu nhập XYZ thì sẽ không còn phải lo gì nữa… Nhưng không, bất kể là giai đoạn nào, vị trí nào cũng sẽ luôn có những vấn đề to nhỏ khác nhau ào đến với chúng ta cách này hay cách khác. Chúng ta sẽ luôn luôn phải suy nghĩ cách để giải quyết những vấn đề đó, sẽ chẳng có khi nào mà vấn đề thực sự biến mất hoàn toàn. Vậy nếu đã biết cuộc sống luôn có vấn đề, tại sao chúng ta lại đau khổ khi chúng đến? Đôi khi, hạnh phúc không phải là việc cuộc sống hoàn toàn không có vấn đề, mà là thái độ lạc quan và tinh thần can đảm để sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách đến trong cuộc đời.
Mình đặc biệt ấn tượng với khái niệm “vô thường”, hiểu một cách bình dân hơn là “sông có khúc người có lúc”, không riêng gì công việc mà cuộc sống cũng thế, có lúc thẳng lúc quanh co, đó cũng là lẽ thường tình.
4.
Hài lòng với những điều mình đang có không có nghĩa là cam chịu, nhu nhược hay an phận. Ngược lại, chính những sự lạc quan và lòng dũng cảm mà chúng ta có sẽ luôn là nguồn nhiên liệu vô tận đưa bánh xe cuộc đời chúng ta về phía trước.
Hãy cứ bắt đầu, đi, rồi chạy, mệt thì dừng lại nghỉ, rồi lại đi, rồi cứ chạy tiếp thế thôi. Vì gì ư? Cứ đi thôi, chẳng vì lí do gì cả, được tồn tại hẳn đã là một lí do rồi.